22/8/10

Nếu phải làm...!

Nếu bạn phải ăn cắp, hãy ăn cắp của những người xấu.
Nếu bạn phải lừa đảo, hãy đừng làm những việc dẫn mình đến cái chết
Nếu bạn phải uống, hãy uống trong những lúc bạn vui

15/8/10

Bạn nhất định phải vươn tới bầu trời vì nếu nhỡ chẳng may bạn không thể trở thành mặt trời được, thì bạn cũng sẽ trở thành một trong các ngôi sao

Tiếng Việt (Lưu Quang Vũ)

Tiếng mẹ gọi trong hoàng hôn khói sẫm
Cánh đồng xa cò trắng rủ nhau về
Có con nghé trên lưng bùn ướt đẫm
Nghe xạc xào gió thổi giữa cau tre.


Tiếng kéo gỗ nhọc nhằn trên bãi nắng
Tiếng gọi đò sông vắng bến lau khuya
Tiếng lụa xé đau lòng thoi sợi trắng
Tiếng dập dồn nước lũ xoáy chân đê.
Tiếng cha dặn khi vun cành nhóm lửa
Khi hun thuyền gieo mạ lúc đưa nôi
Tiếng mưa dội ào ào trên mái cọ
Nón ai xa thăm thẳm ở bên trời.


"Ðá cheo leo trâu trèo trâu trượt..."
Ði mòn đàng dứt cỏ đợi người thương
Ðây muối mặn gừng cay lòng khế xót
Ta như chim trong tiếng Việt như rừng.


Chưa chữ viết đã vẹn tròn tiếng nói
Vầng trăng cao đêm cá lặn sao mờ
Ôi tiếng Việt như đất cày, như lụa
Óng tre ngà và mềm mại như tơ.


Tiếng tha thiết, nói thường nghe như hát
Kể mọi điều bằng ríu rít âm thanh
Như gió nước không thể nào nắm bắt
Dấu huyền trầm, dấu ngã chênh vênh.
Dấu hỏi dựng suốt ngàn đời lửa cháy
Một tiếng vườn rợp bóng lá cành vươn
Nghe mát lịm ở đầu môi tiếng suối
Tiếng heo may gợi nhớ những con đường.


Một đảo nhỏ xa xôi ngoài biển rộng
Vẫn tiếng làng tiếng nước của riêng ta
Tiếng chẳng mất khi Loa thành đã mất
Nàng Mỵ Châu quỳ xuống lạy cha già.
Tiếng thao thức lòng trai ôm ngọc sáng
Dưới cát vùi sóng dập chẳng hề nguôi
Tiếng tủi cực kẻ ăn cầu ngủ quán
Thành Nguyễn Du vằng vặc nỗi thương đời.


Trái đất rộng giàu sang bao thứ tiếng
Cao quý âm thầm rực rỡ vui tươi
Tiếng Việt rung rinh nhịp đập trái tim người
Như tiếng sáo như dây đàn máu nhỏ.
Buồm lộng sóng xô, mai về trúc nhớ
Phá cũi lồng vời vợi cánh chim bay


Tiếng nghẹn ngào như đời mẹ đắng cay
Tiếng trong trẻo như hồn dân tộc Việt.
Mỗi sớm dậy nghe bốn bề thân thiết
Người qua đường chung tiếng Việt cùng tôi
Như vị muối chung lòng biển mặn
Như dòng sông thương mến chảy muôn đời.


Ai thuở trước nói những lời thứ nhất
Còn thô sơ như mảnh đá thay rìu
Ðiều anh nói hôm nay, chiều sẽ tắt
Ai người sau nói tiếp những lời yêu?
Ai phiêu bạt nơi chân trời góc biển
Có gọi thầm tiếng Việt mỗi đêm khuya?
Ai ở phía bên kia cầm súng khác
Cùng tôi trong tiếng Việt quay về.


Ôi tiếng Việt suốt đời tôi mắc nợ
Quên nỗi mình quên áo mặc cơm ăn
Trời xanh quá môi tôi hồi hộp quá
Tiếng Việt ơi tiếng Việt ân tình (xót xa tình)...

4/7/10

Điểm mặt anh tài 18 kì World Cup

Các nhà vô địch 18 kì World Cup:


Uruguay - 1930


Italia - 1934


Italia - 1938


Uruguay - 1950


Đức - 1954


Brazil - 1958


Brazil - 1962


Anh - 1966


Brazil - 1970


Đức - 1974


Argentina - 1978


Italia - 1982


Argentina - 1986


Đức - 1990


Brazil - 1994


Pháp - 1998


Brazil - 2002


Italia - 2006

29/6/10

Bắc Kiều Phong - Trên con đường thành..."Tiên Võ Tửu"

(Tặng Nguyễn Hải Phong)

Loạt bài về Bắc Kiều Phong
Trên con đường thành...Tiên Võ Tửu
Anh hùng tương ngộ...với chủ nhà (Sẽ viết)
Bí mật một bức thư tình (Sẽ viết)

Bắc Kiều Phong, nguyên phó bang chủ hội cái bang, là người có khí chất quật cường và chí tiến thủ vô cùng mạnh mẽ. Vì vậy mà năm lần bảy lượt đã lãnh đạo anh em trong bang nổi dậy để giành lấy chức bang chủ. Tuy nhiên do chưa hội đủ các điều kiện chính muồi nên đành ngậm ngùi chấp nhận chức danh phó bang chủ mà trong lòng không phục chút nào.

Ấy là cuộc đời và môn danh quý tính trên...Võ Lâm Truyền Kì. Còn đời thực, Bắc Kiều Phong có hỗn danh là Nguyễn Hải Phong, quê quán ở Thong - Thanh Tâm - Thanh Liêm - Hà Nam. Anh tất nhiên là sinh viên cùng khoa cùng lớp với chúng ta và cũng là một thành viên trong hội đồng cố vấn của chuyện tình nổi tiếng và bi kịch nhất thế kỉ 20

Nhắc đến Bắc Kiều Phong thì phải nhắc đến 2 thứ, đó là "Võ" và "Tửu". Chỉ cần thiếu một trong hai thứ này thì Bắc Kiều Phong sẽ không còn là Nguyễn Hải Phong nữa. Đối với anh, 2 thứ này hòa quyện với nhau làm một và không thể tách rời, hiện tại trình độ của anh đã đạt đến đẳng cấp ..."Tiên Võ Tửu (Tức là cà Võ và Tửu đều đạt mức tiên giới thượng thừa).

Ít ai ngờ được rằng, cách đây khoảng hơn 10 năm, lúc mới gia nhập bang ÉT VÊ, Bắc Kiều Phong trình độ không có gì đáng kể (nếu không muốn nói là tầm thường), chỉ vài ba chén là đã ngồi khóc tu tu và nói "cảm ơn" công ơn cha mẹ sinh thành và nuôi nấng cả buổi. Nếu như thời kì đó xếp chiếu uống rượu thì Bắc Kiều Phong phải ngồi dưới vuongtm mấy chiếu.

Nhưng ở đời mình không chịu khổ luyện thì tụt hậu so với thiên hạ là tất yếu. Vì vậy chỉ sau 1, 2 năm vuongtm giờ đây đã là hàng tôm tép so với Bắc Kiều Phong rồi (chỉ dăm bảy cốc là phải ra taxi về nhà theo phương...song song với mặt đất). Trên con đường khổ luyện thành Tiên Võ Tửu, Bắc Kiều Phong đã để lại cho hậu thế không biết bao nhiêu là giai thoại đầy chất hài và lãng mạn tới mức trở thành...Tiếu lâm giang hồ.

Nếu tập hợp tất cả các chuyện thì có thể in thành sách được, sau đây xin kể một số chuyện:

(Chuyện này có Văn Ngọc làm chứng hẳn hoi)
Môt hôm, sau khi tan cuộc "tửu đàm" với bạn bè tầm khoảng 10h đêm, Bắc Kiều Phong thấy trong người bức bối nên thả bộ hóng mát sau khu giảng đường trường SP I. Đang cố gắng tĩnh tâm thả bước, chợt Bắc Kiều Phong trong thấy một đôi tình nhân đang tâm sự dưới một gốc cây ven đường. Vốn đang bức bối giờ lại thấy thêm mấy cảnh...nóng trong người nữa nên Bắc Kiều Phong không kiềm chế nổi, đùng đùng nối cơn thịnh nộ, khổ nỗi thới đấy lại chưa có trà thảo mộc Dr.Thanh nên Bắc Kiều Phong đành phi thân đến xả giận vào cái cây cách đấy khoảng...mười mét.

Và thế là từ "Ngũ Trảo vồ xôi", "Đại kiềm Dương Mã" tới "Giáng Long Thập bát chưởng" được vận tới mười thành công lực trút xuống cái cây non yếu ớt tội nghiệp. Không những thế đi kèm với nó là những "ki..aaaa...", "yaaa....aaa", "hự hự .." được phát ra với công lực phải sánh ngang hàng với..kèn vuvuzela gây náo loạn World Cup 2010 của dân Nam Phi nhằm tăng thêm phần uy lực cho quyền cước.

Khổ thân đôi nọ, mới ngồi chưa ấm chỗ đã gặp phải tay anh hùng kiệt xuất trút giận tới mức kinh thiên động địa. Dù chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao cũng đành ba chân bốn cẳng bỏ chạy. Thấy cơn giận đã hả, Bắc Kiều Phong thu chưởng về, hít dài một hơi khoan khoái rồi thư thái thả bộ tiếp. (hi vọng là ko gặp đôi nào nữa).

Tuyệt kĩ "Song phi" (Chuyện này có Chu Huy Hoàng làm chứng)

Số là một lần đang trong phòng trọ (trong ngõ cuối đường Dịch Vọng) phiêu diêu với cảm giác tiên tửu thì có 2 thằng cu nào đó đi ngang qua buông lời xiên xỏ. Đầu tiên thì cho qua, những ngẫm một lúc thấy cay quá nên Bắc Kiều Phong phi thân đuổi theo để xử 2 thằng ôn con láo toét. Lao ra khỏi ngõ, thấy hai thằng kia ở ngay trước mặt, Bắc Kiêu Phong phi thân lên cao, đồng thời tung cả hai chân, mỗi chân ngắm tới đầu một thằng mất dạy phóng tới....."Uỵch"...Bắc Kiều phong cảm giác đau tới mức tỉnh cả rượu...Gặp hai cao thủ chăng...Không phải, định thần kĩ lại thì hóa ra hai thằng bố láo kia phải ở cách xa Bắc Kiều Phong đến vài "con dao quăng". Hzm, thì ra do rượu nên có trục trặc trong vấn đề tính khoảng cách - nhân đây mình phát hiện ra một điều thú vị, có thể vì lí do này mà mấy ông thất tình hay uống rượu say - chắc để thấy gần người mình yêu hơn.

Tuy hơi tẽn tò với mấy cháu bé bên đường nhưng Phong cũng phủi mông đứng dậy là tấp tểnh ra về với niềm an ủi: Có lẽ cú song phi cũng đã thực hiện với kĩ thuật không chê vào đâu được.. .
(...Cười thắt ruột mất rồi Phong ạ...)

Chuyện thứ ba là chuyện.."Rắc"... không biết đặt tên là gì nhưng đại khái là Phong tung chưởng đánh vào cái cọc gỗ (Chuyện này cũng do Chu Huy Hoàng làm chứng):
Cũng trong một lần có xích mích ở đâu đó, Bắc Kiều Phong nén giận đi về nhà, nhưng càng nghĩ càng không chịu được, thân mang bao tuyệt kĩ ấy thế mà phải chịu ấm ức trong lòng. Đúng lúc cơn giận lên cao đến đỉnh điểm thì Bắc Kiều Phong nhìn thấy cái cọc gỗ dây phơi áo quần trước nhà; Thế là với 12 thành công lực, Bắc Kiều Phong tống một chưởng vào nó...."Rắc"...Cái cọc gỗ vẫn đứng trơ trơ. Lạ!. Theo lí thuyết thì với một chưởng như vậy cái cọc gỗ chắc chắn phải gãy rồi, đằng này...(chắc gỗ quý ngàn năm).
Tuy thấy lạ, nhưng Bắc Kiều Phong vẫn quyết định tung một chưởng nữa, lần này thì...tay không nhấc lên nổi, Ôi thôi... Hóa ra ngón tay giữa đã gãy từ lúc nãy rồi.
Kết cục thì khỏi phải nói cũng biết, Bắc Kiều Phong xuất viện với bàn tay xuất huyết sưng vù được băng trắng toát.

TB: Hóa ra lên tiên rồi mà thi thoảng vẫn cần tới bệnh viện. Thôi giữ mình thôi

Chuyện thứ tư là chuyện va quệt giao thông trên đường, tuy không liên quan tới Võ nhưng lại liên quan tới Tửu nên cũng kể ra đây(Chuyện này có Hà Anh và Trần Văn Bạch làm chứng)
Cuối cùng thì vẫn là rượu, rượu mang lại nhiều niềm vui và cả những chuyện cười ra nước mắt.
Sau một lần họp mặt với anh em, Bắc Kiều Phong lên xe dẫn đầu đoàn ra về, theo sau là Hà Anh và Trần Văn Bạch, qua ngã tư (Hình như là ngã tư Cầu Giấy), có một đôi trai gái vượt lên...Xoẹt.......Phong bị ngã đánh rầm giữa phố. Đi sau thấy Phong chỉ theo đôi nọ mắng nhiếc thậm tệ, Hà Anh và Bạch tăng tốc đuổi theo chặn lại vì tội gây tai nạn giao thông rồi bỏ chạy.

Đôi trai gái nọ bị chặn lại thì phát hoảng, ấp a ấp úng thanh minh với Hà Anh: "Em có làm gì anh ấy đâu".
"Chờ đấy rồi biết", Ông Hà Anh với Bạch sừng sộ.

Lúc này thì Bắc Kiều Phong cũng đã dựng xe dậy và đuổi kịp. Hắn ta xuống xe phi tới chỗ đôi trai gái nọ, chỉ mặt tố cáo vói bọn Hà Anh và Bạch giọng đầy oan ức: "Tại bọn nó...chạy nhanh quá làm tao ngã"
............Ngao ngán! .................

Chuyện thứ năm là... Thôi, cười nhiều quá, chết mất!... tạm dừng đây đã Phong ạ. Hôm nào rỗi lại kể...

27/6/10

Hoàng Thu Tuyển - Nỗi oan chưa giải

Bạn bè trong lớp nếu nghe tên "Hoàng Thu Tuyển" chắc thấy lạ, thực ra đây chính là Hoàng Văn Tuyển, biệt danh "Hoàng Thu Tuyển" hay "Tuyển tổ trưởng" đều có nguyên do của nó cả, để sau này kể sau.

Thời gian ở trọ cùng Hoàng Tuyển ở sau HITC kể cũng sướng thật, rửa bát, khâu vá áo quần, đi chợ, giặt giũ chăn màn đều một tay Tuyển làm hết. Thực ra thì anh em trong phòng đều có phân công nhau trực nhật để làm những việc đó, nhưng được một thời gian thì Tuyển đều giành làm cả. Cũng bởi trong những chuyện đấy duy nhất Tuyển có quan điểm khác anh em, chắc không chịu nổi nên đành phải làm lấy vậy.

Thứ nhất là về việc rửa bát, ngoại trừ Tuyển ăn xong rửa bát luôn cả 3 thằng còn lại đều rửa bát trước khi ăn. Có nghĩa là ăn xong tấp hết vào chậu, để đấy đến bữa tiếp theo mới rửa rồi mang vào ăn. Được một thời gian thấy mùi ghê quá, ông Tuyển đành tự nguyện rửa hết.

Thứ hai là việc đi chợ, cứ đến phiên một trong 3 thằng còn lại là thể nào cũng đậu phụ kho thịt ba chỉ và rau muống luộc. Đã thế đắt rẻ chẳng bao giờ mặc cả, ông Tuyển ngán hội này quá cũng tự đi chợ nốt. (Thi thoảng hắn chán quá ko đi thì mới đến tay anh em)

Thứ ba là giặt chăn màn, cái này thì ngoại trừ Tuyển không ông nào có ý tưởng lột chăn màn ra đi giặt cả (trong suốt cả năm luôn).


Còn việc khâu phá thì đại bái phục anh Tuyển, cái này thì cam đoan trăm phần trăm các cô gái ở lớp còn khuya mới bằng. Trình độ của anh em chỉ đủ khâu lại gấu quần, hoặc tuột chỉ mà thôi, còn với anh Tuyển thì nó là muỗi, các loại kĩ thuật may "can lật, can lật đè, hay viền mép..." anh Tuyển đều may ngon ơ mà còn rất đẹp. Ngoài ra còn đan được mũ len nữa, rất đẹp đấy (không đùa đâu). Cái áo bị thủng một lỗ, chỉ bằng kim chỉ Tuyển có thể biến nó thành một quả bóng xinh xinh trông giống như thật. Riêng khoản này thì thật sự kính nể anh (Cái này Trần Văn Bạch cũng có tài, nhưng mới xem Trần Văn Bạch may vỏ gối bằng máy, chứ bằng tay thì chưa).

Tuy nhiên không ai sướng cả đời được, cũng chính vì ông Tuyển mà cả phòng mang một tội tày trời (mà bị oan mới đau), giờ vẫn chưa giải được.

Số là đang đêm hôm khuya khoắt ngồi học bài - khoảng 12h gì đó, tự dưng ông Tuyển nổi máu hào kiệt...luyện võ, không biết tậu đâu được bộ côn nhị khúc dấu trong hòm giờ mới lôi ra. Anh em thấy hay kéo nhau ra sân xem, Tuyển mặc độc chiếc quần đùi, mình trần trùng trục múa côn nhị khúc lúc trên lúc dưới vù vù - anh em mắt tròn mắt dẹt hết sảy ngạc nhiên và thán phục. Tuy nhiên đên bài múa vòng từ trước ra sau từ sau ra trước (thực ra là nó có tên nhưng mình ko phải con nhà võ nên ko nhớ) thì Tuyển ta múa hăng quá, xử lí không kịp nên tự nện vào lưng mình một nhát đánh "hự"- đau ngọng hết cả mồm.
Anh em nhịn không nổi tựa vào tường bò lăn bò càng ra cười, nhưng khổ nỗi vì đêm khuya quá, không dám cười to phải nén lại cười rich rích thôi. Thế là sinh chuyện...

Đang khoái chí thì nghe cửa nhà hàng xóm mở rèn rẹt, em hàng xóm bước ra với khuôn mặt đầy giận dữ với đôi mắt hình viên đạn: "Các anh rình ngó gì nhà em?, Không biết xấu hổ à?". Mấy thằng mới chỉ kịp "Ơ ơ.." chưa kịp nói gì thì em đã đóng cửa cái rầm. Cha mẹ ơi, oan quá, té ra ba thằng mải xem , lúc cười tựa lưng vào cửa sổ nhà em ấy mà không để ý, thành thử tình ngay lí gian - không biết cãi kiểu gì. Thôi đành thất thểu vào nhà đóng cửa đi ngủ, vừa ngủ vừa tức,lầm bầm chửi ông Tuyên cả đêm, không dưng lại giở chứng võ vẽ.

Sau chuyện đó, mặt em hàng xóm cứ lạnh tanh - thất ghét quá nên cũng không giải thích gì nữa. Thời gian sau thì em chuyển nhà, hi vọng không phải vì em ấy nghĩ có mấy ông hàng xóm củ bựa quá mà chuyển.
TB:
Nếu em hàng xóm dạo nọ có vô tình đọc được thì comment cho mấy dòng để giải nổi oan thế kỉ này nhé, mà ko cũng chẳng sao vì nhờ em mới có câu chuyện này để kể cho bạn bè nghe.

26/6/10

Câu chuyện tình yêu 1 - P1. CHIẾN DỊCH NAB


(Dành tặng bạn Đoàn và Hội Đồng Cố Vấn)

Chuyện này kể ra để anh em ôn kỉ niệm thời sinh viên, không phải bêu riếu đâu Đoàn nhé, vì dẫu sao thì mọi người đều kể lại trong các trận bia hết cả rồi.
Có gì ko phù hợp, nhắn để tớ sửa.


Tình yêu thời sinh viên luôn là chuyện xưa nay giờ đầy chất văn lãng mạn và cũng rất bi hài - Đoàn lớp trưởng của chúng ta cũng không phải là ngoại lệ.

Bây giờ kể chuyện tình yêu thứ một của Đoàn - tất nhiên Đoàn là nhân vật chính - nhưng nếu không có anh em tham gia thì cũng không thể có một giai thoại đầy chất sống thế này được, chuyện này vốn dĩ là một bí mật, nhưng đến thời điểm này thì không cần giữ nữa, hai nhân vật chính đều đã có gia đình hạnh phúc riêng , phần mọi người cũng đã biết nên quyết định viết ra để nhắc lại kỉ niệm.

Cả lớp không ai nói cũng biết, tự dưng Đoàn bắt đầu đổ xiêu đổ vẹo NAB - Anh em vẫn gọi thế để phân biệt với Vũ Ngọc Anh - sau vụ thi đấu cầu lông của khoa( Sau này Đoàn công nhận không hiểu sao lúc đánh cầu lông cùng NAB thấy... xinh thế!).

Không như bây giờ, thời đó ông Đoàn nhà ta tuy thân làm lớp trưởng, cũng nói năng hò hét mồm cũng to như chậu, thi thoảng lại còn khoe "Hồi cấp III, có em mượn sách tao về in dấu môi lên đó để... tỏ tình. Nhưng mãi ko thấy nói gì...".( Đến khi được nói cho biết con gái sau khi tô son thường lấy một tờ giấy ngậm một cái cho mọng hơn - chắc nàng tiện tay - thì mới vỡ lẽ ra, mặt dài như bơm vì tưởng bở. ... đến thế là cùng!) ; Nhưng thực tế thì cũng thuộc hạng...nhát gái. Cho nên sau một thời gian bối rối, không biết làm ăn thế nào đành quyết định cầu viện anh em giúp đỡ.

Tất nhiên là bạn bè ủng hộ cả hai tay hai chân, Tình yêu của bạn mình mà, chuyện lớn chứ nhỏ đâu, và...

Chiến dịch bắt đầu...


Hội đồng cố vấn được thành lập gồm hơn chục thằng bạn. Điều đặc biệt là đến 99,99% thành viên hội đồng (ngoại trừ Hà Anh) chưa yêu bao giờ, hoặc có tỏ tình thì cũng về nhà đốt đèn ngồi cả đêm suy nghĩ tìm câu trả lời cho một câu hỏi kinh điển..."Tại sao mình thất bại ?" (vụ này hỏi Lê Thái).

Căn cứ chỉ huy đương nhiên đặt tại phòng trọ của Vượng, Van Đam, V.Ngọc và Hoàng Tuyển.

Thực ra khi bắt đầu cũng có một số nghi ngại, lí do là vì đầu năm vô tình Chu Huy Hoàng có nhìn thấy một "địch thủ" nào đó đi Suzuki Viva chở NAB đi học. Cũng vì vậy, để chắc ăn, trước khi bắt đầu anh em quyết định thăm dò mấy cô bạn thân của NAB: Minh, Ngọc, Xuyến xem thực hư ra sao?

Khi biết chuyện, 3 "bà" này còn hết sức vun vào( hzm,... tai hại!, Xem ra nhạc sĩ Ngọc Lễ có lý khi thốt ra:"Đừng nghe những gì con gái nói...").

Phù, vậy ngon rồi, bạn thân còn ủng hộ thì còn lí do gì nữa để chần chừ. Vậy là Đoàn yên tâm vào cuộc.

Không ai bảo ai, nếu có cơ hội anh em đều hết sức tạo điều kiện để Đoàn tiếp xúc với NAB.
Hà Anh tuyên bố cho phép sử dụng con "Dream II" làm xe công vụ, phục vụ công tác chiến đấu, Đoàn có thể sử dụng tùy ý. Nói chung anh em đều hết lòng góp công góp sức cả, không thể kể hết được.

Xin kể ra đây 1 vụ điển hình, vụ này cu Đoàn chưa biết, phải kể ra để hôm nào tính công với cu mới được:
Ở lớp, sau khi biết NAB đang theo học tiếng anh ở trung tâm ngay sau tòa nhà HITC, ngay chỗ trọ. Chiều hôm sau mình đã "vô tình" gặp NAB ở cổng vào trung tâm, sau một hồi "ngạc nhiên và mừng rỡ" chào hỏi, mình đưa ra một lý do vô cùng chính đáng và không thể chối từ, đó là để nghị NAB mang xe đạp vào nhà mình để, tối về lấy xe... cho dễ, đỡ mất thời gian. Ngon, đồng ý cái rụp (Ai chẳng biết cu Đoàn ăn nhờ ở độ nhà mình cả hàng tháng trời - tới mức hết cả tiền mua gạo - Nhỉ, bạn Đoàn nhỉ?).

Vậy là chiều nào NAB đi học đều gặp mặt Cu Đoàn nhà ta ở đấy...
Có điều, mãi chả thấy xi nhê gì, cu Đoàn quanh đi quẩn lại cũng chỉ có mời đi ăn cơm bụi , rủ đánh cầu lông, nhìn trộm dăm ba cái,... - nói chung là tấn công với vũ khí hết sức thô sơ và... mộc mạc, còn mục tiêu thì cứ...bình chân như vại, chẳng thấy dấu hiệu thương vong gì cả.!

Sau cả tháng trời tình hình có vẻ không khả khẩm gì hơn, xem ra mọi việc không tiến triển lắm. Vì thế một cuộc họp bất thường đã được tổ chức, thành phần bao gồm tất cả hội đồng cố vấn nhằm phân tích tình hình, rút kinh nghiệp và chuẩn bị phương hướng mới - Phải nói đây là cuộc họp vui nhất trong đời tôi tính đến bây giờ.
Hà Anh chủ chi chính, anh em góp tiền để mua bia cỏ, lòng lợn (đồ ăn chính)... thời đó Hà Anh là đứa giàu nhất bọn nên thường lãnh trách nhiệm chi chính.

Cuộc họp diễn ra vô cùng sôi nổi ( chắc chắn ác liệt hơn vụ ĐB Quốc hội thảo luận về đường sắt cao tốc năm 2010 nhiều), "Hội đồng cố vấn" đã tranh luận kịch liệt về việc "khi một người không thích mình có nên tiếp tục tán không?".

Có hai quan điểm đưa ra:

Một: "mặt lì xông tới" tán bằng đổ thì thôi, cứ phải nói ra, "Không người đàn bà nào bóp cổ người đàn ông tỏ tình với mình cả" - Đứng đầu quan điểm này tất nhiên là Lê Thái - vốn dạn dày kinh nghiệm tỉnh tò từ thời cấp III nhưng chưa thành công lấy một lần - ủng hộ cũng có vài chú nhưng giờ không nhớ được ông nào nữa.

Hai: "Dừng lại, không nên cố đấm ăn xôi làm gì", ủng hộ quan điểm này có Chu Huy Hoàng, Cu Van Đam và mình cùng một số tên nữa.

(Sau này thực tế đã chứng minh là cả hai quan điểm này ... đều đúng cả. Khi Lê Thái cưa Hạnh, 10 thằng thì 11 thằng nói kiểu gì cũng phải họp rút kinh nghiệm, ấy thế mà đổ thật (giờ con to rồi), may mà hồi đấy anh em đã có thêm chút kinh nghiệm trường đời nên không thề thốt gì ko thì... gay go quả nho với Lê Thái).

Trở lại cuộc họp, cãi nhau đến 3 bốn đợt bia, mệt lử vẫn bất phân thắng bại thì cuộc họp đột ngột chuyển hướng sang một tình huống mới, không biết ông nào tiết lộ tin hiện tại NAB đang kết nghĩa anh em với ông Mai Hồng Quân.

Hơ... Láo,... láo quá. Rứa là không được. Anh em kết nghĩa cái gì, có mà...thì có. Vụ này không giải quyết...dân nó khinh. Hội đồng nhất loạt lên tiếng

Hà Anh hùng hổ tuyên bố: phải mời thằng Quân sang đây nói chuyện, "ba mặt một nhời xem nó nói gì", hội đồng nhất trí tán thưởng, tưởng đùa ai dè ông Hà Anh nhảy khỏi gường phi xe đến nhà thằng Quân thật.!

Sau khi Mai Hồng Quân được chở đến và sau khi "3 mặt một nhời" hết sức lịch sự ( Hà Anh - bí thư lớp - đại diện anh em nói chuyện, còn nhân vật chính thì ngồi xếp bằng kiểu...Như Lai Phật Tổ có điều hai mắt cụp xuống, tay mân mê cốc bia đầy...bối rối - Cái này tả thật ko phóng đại chút nào), ông Quân nhỏ nhẹ tuyên bố việc kết nghĩa chỉ là bình thường, không hề có ý định gì.

May mà Mai Hồng Quân không có ý định gì hoặc giả có nhưng mà khôn, giấu nhẹm. Không thì hôm đó chắc chết!

Phù, hoan hô! Hòa bình đã lập lại ở Kosovo, nụ cười đã trở về trên khuôn mặt đực như ngỗng ... của bạn Đoàn. !

Nâng ly!

Nhân tiện hỏi luôn vụ "Suzuki Viva" thực hư thế nào, sau khi làm cốc bia "đồng chí" Quân tuyên bố, "50/50 thôi, chưa chắc chắn gì. Địch thủ kia cũng đang... tán". Đoàn cười càng tươi...

(Sau này khi mọi chuyện đâu vào đấy mới biết thằng này uống bia xong nhắm mắt nói bừa chả biết tí tẹo gì về... "mộng đời" cả, chiến lược sai lầm, tiến công thất bại thê thảm chỉ vì cái tin tình báo vịt nhựa vớ vẩn này - Vụ này Mai Hồng Quân vẫn chưa tổ chức xin lỗi bạn Đoàn và anh em - Cay đắng, vì thực ra địch thủ đã chiếm đồn ngót nghét 3 năm có lẻ rồi, từ thời còn học cấp 3...Đau!).

Vậy là đã rõ, đã có đủ căn cứ để hội đồng biểu quyết tán thành thông qua tiếp tục chiến dịch với hướng tấn công trực diện, mạnh mẽ hơn!
Và đây cũng là nguồn cơn xuất nhiện nhiều tình huống oái oăm và lãng mạn như... phim, nhưng chân thành giữa những người bạn.

TB: Sau chiến dịch này, anh em kể cả trong hội đồng cố vấn cưa cẩm em nào thì đều ỉm đi, giấu nhẹm, lặng lẽ tiến công, không có cố vấn cố viếc gì cả

P2 - Thám tử tài ba bất đắc dĩ

Câu chuyện tình yêu 1 - P2. Thám tử tài ba bất đắc dĩ

(Dành tặng bạn Đoàn và Hội Đồng Cố Vấn)

Loạt bài về câu chuyện tình yêu 1
P1. Chiến dịch NAB
P2. Thám tử tài ba bất đắc dĩ
P3. 1 phút ở lớp...nghỉ học 1 tuần(Sẽ viết)

Ở đời phải nói là không nên nói trước điều gì, thời còn bé xem phim "Bao thanh thiên" lúc nào cũng tâm niệm mình sẽ đường đường chính chính, quang minh chính đại, không thèm rình mò lén lút bao giờ, vậy mà...

Chuyện này nói một cách chính xác thì nó là "Bí mật trong lòng bí mật", ngay cả thành viên trong hội đồng cố vấn cũng không ai biết. Mãi khi sau này ra trường, khi bạn Đoàn thôi ko o e gì nữa anh em mới được biết.

Cũng nằm trong một phần của chiến dịch, với lại cũng vì bạn bè cả thôi.

Khoảng cuối buổi chiều khi bắt đầu thực hành lập trình C++ ca 2, vừa vào phòng máy ngồi chưa ấm chỗ đã thấy cu Đoàn thập thò ở cửa vẫy vẫy, vẻ mặt đầy lo lắng, cũng hoảng cứ tưởng thằng nào bị tai nạn gì. Vừa chạy ra, đã bị lôi tuột ra góc cầu thang. Hóa ra cuối thực hành ca 1 Đoàn ta lò dò bám đuôi NAB, chắc định vào nhà chơi ( theo chiến lược mới mà, tấn công trực diện) ai ngờ bắt gặp ngay ông Quân đang trên đường đi vào hướng đấy.

Hắn ta hoảng quá, không biết xử trí thế nào, vội ba chân bốn cẳng chạy về khoa cầu cứu, chắc anh em ca 1 về hết rồi nên nhờ mình giúp đỡ vào kiểm tra xem thực hư thế nào - té ra cu Đoàn vẫn không tin vụ kết nghĩa của "đồng chí" Quân lắm.(Cái thằng Quân này cũng tệ, biết bạn bè hay lo mà chả có ý tứ gì). Vốn đang muốn tranh thủ học vì không có máy tính ở nhà nên mình chống chế "Nhớ nó đi đâu thì sao, với lại tao đang thực hành", đến lúc này thì Đoàn nhà ta mặt méo xẹo chực khóc, cứ một tao xin mày, hai tao xin mày, ba tao lạy mày chỉ có mày mới giúp được tao (Ơ hay..., không hiểu căn cứ đâu mà nó nói thế, lạ thật). Rồi thì "Ai mà biết được nó, nhỡ đâu nó cũng tán thì tao biết làm thế nào, nhìn thằng đấy cũng to cao vậy, nhỡ đâu..." ( Nhớ lại, mà cười bể bụng)
Nhìn cái bộ mặt tế thần của nó, thôi đành nhượng bộ. Đành bỏ dở buổi thực hành vào xem sao vậy, dù sao thì NAB cũng trọ gần trường.

Dọc đường đi vào vừa đi vừa lo ngay ngáy, không biết vào với danh nghĩa, lí do gì đây, nghĩ mãi không ra thôi đành kệ, vào tới nơi rồi tính.

Lò dò, len lén đi vào tới cổng nhìn vào phòng trọ, hóa ra thấy thằng Quân đang ngồi nói chuyện với NAB trong đó thật . Thằng Đoàn này có lí, chắc tại trực giác của người đang yêu mách bảo nó đúng, vụ này phải tổ chức họp để xử lí thằng Quân mới được.

Nghĩ vậy rồi rón rén quay ra ngoài.

Cuộc đời đúng không ai biết được chữ ngờ, đúng lúc sắp thoát thì... con chó của chủ nhà không biết từ đâu xông ra cổng sủa váng trời đất. Tạo hóa đúng là hay trêu ngươi...! Quả này gay to rồi, vụ này mà lộ ra thì không biết có kiếm được chỗ đất nào mà đào lỗ không.
Chưa biết xử lí thế nào, ngoảnh sang đã thấy NAB đang ngó ra cổng, chẳng lẽ lại chạy. May mà đứng khuất nửa cái cột cổng nên chắc NAB ko thấy cái tư thế đang chuẩn bị quay người đi về của mình. Đang thộn mặt ra , chợt một ý tưởng lóe sáng - ha ha ( phải công nhận là lúc đấy hơi bị nhanh trí), mình hiên ngang đẩy cửa vào nhà NAB hỏi mượn xe đạp để đi đến nhà bác lấy tiền ăn tháng tới (Thực ra có bao tiền bố mẹ gửi ở đấy đã lấy hết lâu rồi). Nói chuyện bâng quơ với NAB và thằng Quân một lúc rồi xin phép dắt xe ra đi ( Có khi NAB lúc đó có nghĩ mình cầm xe đi cắm không biết chừng).


Phào, thoát. Dắt xe ra cổng vẫn không dám đạp thẳng về nhà theo đường ngõ (mặc dù có mấy trăm mét) mà còn cẩn thận đạp vòng ra đường Xuân Thủy rồi vòng về phòng trọ cất xe, sau đó mới quay lại thực hành.

Vào đến khoa đã gặp cu Đoàn chờ sẵn ở cầu thang, sau khi nghe vắn tắt tình hình cu còn bắt thề sống thề chết không được nói với bất kì ai trước khi nhảy lên con cuốc ghẻ đi về.

Đoàn ơi, mọi người biết hết cả rồi nhưng tớ vẫn không nói đâu nhé. Tớ chỉ...viết ra thôi

P3.Tổng kết, 1 phút ở lớp... nghỉ học 1 tuần

25/6/10

2 cân gạo và 20 nghìn

Sinh viên trọ học xa nhà phải công nhận là có nhiều điều vui, thú vị cũng như nhiều điều để chiêm nghiệm, Tôi có thể nói rằng ai làm sinh viên mà không trọ học coi như mới có nửa đời sinh viên mà thôi.

Thời còn trọ học ngoài cu Đoàn còn có Huy Cận suốt ngày ăn cơm và ngủ ở nhà mình, nhiều tới mức bố Huy Cận có lần phải thông cảm và "Nhờ các cháu khuyên thằng Huy nhà bác". Nhưng mà nói thế nào nó cũng vẫn cứ ở, trong khi đó phòng thì chật chội nóng nực, ở nhà nó thì rộng rãi, một mình một phòng. Cảm tưởng như cái phòng trọ của mình giống cái "Đồn Mang Cá" đối với chú bé Lượm vậy, khiến chúng nó... "thích hơn ở nhà". (Dù sao thì Huy Cận buổi tối cũng hay về nhà hơn).

Nói mãi, chửi mãi không được cả 3 thằng (mình, Van Đam và Tuyển) đành chấp nhận "sống chung với lũ" vậy.

Một lần, buổi trưa tự dưng Huy cận đến nhà (thực ra thì trưa nào nó chẳng đến) mở ba lô xách ra một túi gạo: "Đây, mẹ tao gửi bọn mày".
Mấy thằng nhìn nhau, phát hoảng: "Bỏ xừ, mẹ nó gửi không sao nhưng nhỡ đâu mình chửi nó ghê quá nó về trộm gạo mang đến, mang tiếng nhờ bạn ăn trộm gạo nuôi mình thì...". Ba thằng kiên quyết không nhận, Huy Cận không chịu, bắt nhận bằng được. Cãi cọ một lúc, cáu quá, mình tuyên bố ko cầm về thì vứt, rồi xách ra thùng rác để.

Đến lúc này cu cậu mới gãi đầu gãi tai, mặt đầy thành khẩn: "Nói thật, mẹ tao gửi bọn mày 20 nghìn nữa nhưng tao tiêu mất rồi".(Thằng này được, Đến mức này thì hết nước rồi). Thế là đành chấp nhận lấy gạo, mình ra thùng rác lấy gạo vào nhà cất.

Chuyện này chỉ là một chuyện nhỏ trong vô vàn kỉ niệm mười mấy thằng bạn có với nhau mà thôi.

Ngẫm đi ngẫm lại, thấy ở đời không riêng gì tình bạn, từ công việc đến tình yêu thật tâm thì chắc chắn bền vững. Tất cả mười mấy thằng dù khó gặp mặt đông đủ mặc dù đang ở HN, nhưng mười mấy năm nay vẫn gắn bó với nhau như thời sinh viên đã chứng tỏ điều đó (Tuy thi thoảng có thằng cũng bị anh em chửi tơi bời....đúng không bạn gì ơi)

Bài học về tính kiên trì

Hồi còn sinh viên năm 1, hồi đó nghèo quá, thấy bố mẹ vất vả không dám xin tiền mua máy tính, một cái máy tính thời đó tầm hơn 10 triệu bằng cả năm lương hưu của mẹ chứ đùa đâu. Cuối kì chuẩn bị thi C++ hay Pascal gì đó, đến nhà Hoàng Tùng tá túc mấy hôm để học nhờ máy.

Tối hai thằng mua thịt quay về nấu cơm ăn, nhà có cái bát tô duy nhất thì meo xanh meo đỏ mọc cao gần kín bát, rửa xong mang vào đựng thịt vừa ăn vừa lo ngay ngáy sợ đau bụng vì... nhà không có xà phòng, nhà vệ sinh và nước cũng không nốt vì thực ra đây là nửa gian tập thể của người quen, lâu rồi không có người ở. (Mọi việc tắm rửa ông Tùng đều phi sang nhà hàng xóm, liên quan đến nhà vệ sinh còn có chuyện cười ra nước mắt với Hoàng Tùng trong vườn chuối - thôi để viết sau), ngay cả nước rửa bát cũng phải đi xin về.

Chuyện không có gì đáng kể nếu như không có sự xuất hiện của một em bán cháo trai dạo, sáng sớm khoảng 7h, đang ngủ nghe tiếng đập cổng ùng ùng: "Anh ơi ăn cháo trai không ?" - Hoàng Tùng nằm im, không trả lời- Nghĩ bụng: thằng này tư sản, sáng nào cũng gọi cháo Trai. Chưa dứt ý đã nghe câu thứ hai, "Anh ơi cho em xin cái bát". Ô hô.. (Gọi một hai câu thì ko nghe nữa, chắc nghĩ ko có ai ở nhà)
Căn vặn mãi cuối cùng hắn mới thành thực: cái bát tô hôm qua là bát của em hàng cháo, mua cháo ăn xong rồi... quỵt luôn bát, không thèm trả. Nhưng em này không phải tay vừa, sáng nào cũng đến gọi, ba bốn hôm rồi đấy, chắc chỉ gọi nốt hôm nay ( thằng này tính vốn lạc quan từ nhỏ).

Sáng hôm sau, ngủ đến khoảng 8h dậy tưởng Hoàng Tùng kiếm được cái bát. Ai dè...
Lần này thì em bán cháo chiến đấu tới cùng, chắc quyết định bán hết cháo mới đi đòi bát, thấy cửa nhà mở, em ấy vừa gõ nhịp đùng đùng vào cửa cổng vừa ca vang điệp khúc xin bát. Thật không còn biết ăn nói thế nào với hàng xóm láng giềng nữa, ấy thế mà ông Tùng nhà ta mặt vẫn câng câng: "Kệ nó, gọi lúc nữa nó đi". Được một lúc thì mình đầu hàng, đành phải thay mặt gia chủ đi trả bát.

Sau chuyện này, nhắc lại cười mãi. Nhưng mình tự rút ra được một lời khuyên cho bản thân:
"Sau này gặp việc gì khó khăn ít nhất cũng phải kiên trì được như em bán cháo ấy"

Quyết định................MỞ BLOG

Lên web search tài liệu, loằng ngoằng thế nào lại phát hiện ra mình đã tạo cái trang này từ 2008. Chợt nghĩ sao ko viết lại mấy kỉ niệm hồi SV, đề phòng sau này lẩm cẩm quên mất => Qđ viết. Cũng định viết trên yahoo360 nhưng cái bọn này làm ăn mất uy tín một lần rồi, không tin được, nhỡ đâu sau này nó lại chuyển sang yahoo1020 nữa thì chết oan.

Thôi, google cho nó lành
.