Loạt bài về câu chuyện tình yêu 1
P1. Chiến dịch NAB
P2. Thám tử tài ba bất đắc dĩ
P3. 1 phút ở lớp...nghỉ học 1 tuần(Sẽ viết)
Ở đời phải nói là không nên nói trước điều gì, thời còn bé xem phim "Bao thanh thiên" lúc nào cũng tâm niệm mình sẽ đường đường chính chính, quang minh chính đại, không thèm rình mò lén lút bao giờ, vậy mà...
Chuyện này nói một cách chính xác thì nó là "Bí mật trong lòng bí mật", ngay cả thành viên trong hội đồng cố vấn cũng không ai biết. Mãi khi sau này ra trường, khi bạn Đoàn thôi ko o e gì nữa anh em mới được biết.
Cũng nằm trong một phần của chiến dịch, với lại cũng vì bạn bè cả thôi.
Khoảng cuối buổi chiều khi bắt đầu thực hành lập trình C++ ca 2, vừa vào phòng máy ngồi chưa ấm chỗ đã thấy cu Đoàn thập thò ở cửa vẫy vẫy, vẻ mặt đầy lo lắng, cũng hoảng cứ tưởng thằng nào bị tai nạn gì. Vừa chạy ra, đã bị lôi tuột ra góc cầu thang. Hóa ra cuối thực hành ca 1 Đoàn ta lò dò bám đuôi NAB, chắc định vào nhà chơi ( theo chiến lược mới mà, tấn công trực diện) ai ngờ bắt gặp ngay ông Quân đang trên đường đi vào hướng đấy.
Hắn ta hoảng quá, không biết xử trí thế nào, vội ba chân bốn cẳng chạy về khoa cầu cứu, chắc anh em ca 1 về hết rồi nên nhờ mình giúp đỡ vào kiểm tra xem thực hư thế nào - té ra cu Đoàn vẫn không tin vụ kết nghĩa của "đồng chí" Quân lắm.(Cái thằng Quân này cũng tệ, biết bạn bè hay lo mà chả có ý tứ gì). Vốn đang muốn tranh thủ học vì không có máy tính ở nhà nên mình chống chế "Nhớ nó đi đâu thì sao, với lại tao đang thực hành", đến lúc này thì Đoàn nhà ta mặt méo xẹo chực khóc, cứ một tao xin mày, hai tao xin mày, ba tao lạy mày chỉ có mày mới giúp được tao (Ơ hay..., không hiểu căn cứ đâu mà nó nói thế, lạ thật). Rồi thì "Ai mà biết được nó, nhỡ đâu nó cũng tán thì tao biết làm thế nào, nhìn thằng đấy cũng to cao vậy, nhỡ đâu..." ( Nhớ lại, mà cười bể bụng)
Nhìn cái bộ mặt tế thần của nó, thôi đành nhượng bộ. Đành bỏ dở buổi thực hành vào xem sao vậy, dù sao thì NAB cũng trọ gần trường.
Dọc đường đi vào vừa đi vừa lo ngay ngáy, không biết vào với danh nghĩa, lí do gì đây, nghĩ mãi không ra thôi đành kệ, vào tới nơi rồi tính.
Lò dò, len lén đi vào tới cổng nhìn vào phòng trọ, hóa ra thấy thằng Quân đang ngồi nói chuyện với NAB trong đó thật . Thằng Đoàn này có lí, chắc tại trực giác của người đang yêu mách bảo nó đúng, vụ này phải tổ chức họp để xử lí thằng Quân mới được.
Nghĩ vậy rồi rón rén quay ra ngoài.
Cuộc đời đúng không ai biết được chữ ngờ, đúng lúc sắp thoát thì... con chó của chủ nhà không biết từ đâu xông ra cổng sủa váng trời đất. Tạo hóa đúng là hay trêu ngươi...! Quả này gay to rồi, vụ này mà lộ ra thì không biết có kiếm được chỗ đất nào mà đào lỗ không.
Chưa biết xử lí thế nào, ngoảnh sang đã thấy NAB đang ngó ra cổng, chẳng lẽ lại chạy. May mà đứng khuất nửa cái cột cổng nên chắc NAB ko thấy cái tư thế đang chuẩn bị quay người đi về của mình. Đang thộn mặt ra , chợt một ý tưởng lóe sáng - ha ha ( phải công nhận là lúc đấy hơi bị nhanh trí), mình hiên ngang đẩy cửa vào nhà NAB hỏi mượn xe đạp để đi đến nhà bác lấy tiền ăn tháng tới (Thực ra có bao tiền bố mẹ gửi ở đấy đã lấy hết lâu rồi). Nói chuyện bâng quơ với NAB và thằng Quân một lúc rồi xin phép dắt xe ra đi ( Có khi NAB lúc đó có nghĩ mình cầm xe đi cắm không biết chừng).
Phào, thoát. Dắt xe ra cổng vẫn không dám đạp thẳng về nhà theo đường ngõ (mặc dù có mấy trăm mét) mà còn cẩn thận đạp vòng ra đường Xuân Thủy rồi vòng về phòng trọ cất xe, sau đó mới quay lại thực hành.
Vào đến khoa đã gặp cu Đoàn chờ sẵn ở cầu thang, sau khi nghe vắn tắt tình hình cu còn bắt thề sống thề chết không được nói với bất kì ai trước khi nhảy lên con cuốc ghẻ đi về.
Đoàn ơi, mọi người biết hết cả rồi nhưng tớ vẫn không nói đâu nhé. Tớ chỉ...viết ra thôi
Nhìn cái bộ mặt tế thần của nó, thôi đành nhượng bộ. Đành bỏ dở buổi thực hành vào xem sao vậy, dù sao thì NAB cũng trọ gần trường.
Dọc đường đi vào vừa đi vừa lo ngay ngáy, không biết vào với danh nghĩa, lí do gì đây, nghĩ mãi không ra thôi đành kệ, vào tới nơi rồi tính.
Lò dò, len lén đi vào tới cổng nhìn vào phòng trọ, hóa ra thấy thằng Quân đang ngồi nói chuyện với NAB trong đó thật . Thằng Đoàn này có lí, chắc tại trực giác của người đang yêu mách bảo nó đúng, vụ này phải tổ chức họp để xử lí thằng Quân mới được.
Nghĩ vậy rồi rón rén quay ra ngoài.
Cuộc đời đúng không ai biết được chữ ngờ, đúng lúc sắp thoát thì... con chó của chủ nhà không biết từ đâu xông ra cổng sủa váng trời đất. Tạo hóa đúng là hay trêu ngươi...! Quả này gay to rồi, vụ này mà lộ ra thì không biết có kiếm được chỗ đất nào mà đào lỗ không.
Chưa biết xử lí thế nào, ngoảnh sang đã thấy NAB đang ngó ra cổng, chẳng lẽ lại chạy. May mà đứng khuất nửa cái cột cổng nên chắc NAB ko thấy cái tư thế đang chuẩn bị quay người đi về của mình. Đang thộn mặt ra , chợt một ý tưởng lóe sáng - ha ha ( phải công nhận là lúc đấy hơi bị nhanh trí), mình hiên ngang đẩy cửa vào nhà NAB hỏi mượn xe đạp để đi đến nhà bác lấy tiền ăn tháng tới (Thực ra có bao tiền bố mẹ gửi ở đấy đã lấy hết lâu rồi). Nói chuyện bâng quơ với NAB và thằng Quân một lúc rồi xin phép dắt xe ra đi ( Có khi NAB lúc đó có nghĩ mình cầm xe đi cắm không biết chừng).
Phào, thoát. Dắt xe ra cổng vẫn không dám đạp thẳng về nhà theo đường ngõ (mặc dù có mấy trăm mét) mà còn cẩn thận đạp vòng ra đường Xuân Thủy rồi vòng về phòng trọ cất xe, sau đó mới quay lại thực hành.
Vào đến khoa đã gặp cu Đoàn chờ sẵn ở cầu thang, sau khi nghe vắn tắt tình hình cu còn bắt thề sống thề chết không được nói với bất kì ai trước khi nhảy lên con cuốc ghẻ đi về.
Đoàn ơi, mọi người biết hết cả rồi nhưng tớ vẫn không nói đâu nhé. Tớ chỉ...viết ra thôi
P3.Tổng kết, 1 phút ở lớp... nghỉ học 1 tuần
Thằng này viết nốt phần 3 đi, hay vãi. mày viết được đấy ku Vượng ạ
Trả lờiXóa