Hồi còn sinh viên năm 1, hồi đó nghèo quá, thấy bố mẹ vất vả không dám xin tiền mua máy tính, một cái máy tính thời đó tầm hơn 10 triệu bằng cả năm lương hưu của mẹ chứ đùa đâu. Cuối kì chuẩn bị thi C++ hay Pascal gì đó, đến nhà Hoàng Tùng tá túc mấy hôm để học nhờ máy.
Tối hai thằng mua thịt quay về nấu cơm ăn, nhà có cái bát tô duy nhất thì meo xanh meo đỏ mọc cao gần kín bát, rửa xong mang vào đựng thịt vừa ăn vừa lo ngay ngáy sợ đau bụng vì... nhà không có xà phòng, nhà vệ sinh và nước cũng không nốt vì thực ra đây là nửa gian tập thể của người quen, lâu rồi không có người ở. (Mọi việc tắm rửa ông Tùng đều phi sang nhà hàng xóm, liên quan đến nhà vệ sinh còn có chuyện cười ra nước mắt với Hoàng Tùng trong vườn chuối - thôi để viết sau), ngay cả nước rửa bát cũng phải đi xin về.
Chuyện không có gì đáng kể nếu như không có sự xuất hiện của một em bán cháo trai dạo, sáng sớm khoảng 7h, đang ngủ nghe tiếng đập cổng ùng ùng: "Anh ơi ăn cháo trai không ?" - Hoàng Tùng nằm im, không trả lời- Nghĩ bụng: thằng này tư sản, sáng nào cũng gọi cháo Trai. Chưa dứt ý đã nghe câu thứ hai, "Anh ơi cho em xin cái bát". Ô hô.. (Gọi một hai câu thì ko nghe nữa, chắc nghĩ ko có ai ở nhà)
Căn vặn mãi cuối cùng hắn mới thành thực: cái bát tô hôm qua là bát của em hàng cháo, mua cháo ăn xong rồi... quỵt luôn bát, không thèm trả. Nhưng em này không phải tay vừa, sáng nào cũng đến gọi, ba bốn hôm rồi đấy, chắc chỉ gọi nốt hôm nay ( thằng này tính vốn lạc quan từ nhỏ).
Sáng hôm sau, ngủ đến khoảng 8h dậy tưởng Hoàng Tùng kiếm được cái bát. Ai dè...
Lần này thì em bán cháo chiến đấu tới cùng, chắc quyết định bán hết cháo mới đi đòi bát, thấy cửa nhà mở, em ấy vừa gõ nhịp đùng đùng vào cửa cổng vừa ca vang điệp khúc xin bát. Thật không còn biết ăn nói thế nào với hàng xóm láng giềng nữa, ấy thế mà ông Tùng nhà ta mặt vẫn câng câng: "Kệ nó, gọi lúc nữa nó đi". Được một lúc thì mình đầu hàng, đành phải thay mặt gia chủ đi trả bát.
Sau chuyện này, nhắc lại cười mãi. Nhưng mình tự rút ra được một lời khuyên cho bản thân: "Sau này gặp việc gì khó khăn ít nhất cũng phải kiên trì được như em bán cháo ấy"
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét