Bạn bè trong lớp nếu nghe tên "Hoàng Thu Tuyển" chắc thấy lạ, thực ra đây chính là Hoàng Văn Tuyển, biệt danh "Hoàng Thu Tuyển" hay "Tuyển tổ trưởng" đều có nguyên do của nó cả, để sau này kể sau.
Thời gian ở trọ cùng Hoàng Tuyển ở sau HITC kể cũng sướng thật, rửa bát, khâu vá áo quần, đi chợ, giặt giũ chăn màn đều một tay Tuyển làm hết. Thực ra thì anh em trong phòng đều có phân công nhau trực nhật để làm những việc đó, nhưng được một thời gian thì Tuyển đều giành làm cả. Cũng bởi trong những chuyện đấy duy nhất Tuyển có quan điểm khác anh em, chắc không chịu nổi nên đành phải làm lấy vậy.
Thứ nhất là về việc rửa bát, ngoại trừ Tuyển ăn xong rửa bát luôn cả 3 thằng còn lại đều rửa bát trước khi ăn. Có nghĩa là ăn xong tấp hết vào chậu, để đấy đến bữa tiếp theo mới rửa rồi mang vào ăn. Được một thời gian thấy mùi ghê quá, ông Tuyển đành tự nguyện rửa hết.
Thứ hai là việc đi chợ, cứ đến phiên một trong 3 thằng còn lại là thể nào cũng đậu phụ kho thịt ba chỉ và rau muống luộc. Đã thế đắt rẻ chẳng bao giờ mặc cả, ông Tuyển ngán hội này quá cũng tự đi chợ nốt. (Thi thoảng hắn chán quá ko đi thì mới đến tay anh em)
Thứ ba là giặt chăn màn, cái này thì ngoại trừ Tuyển không ông nào có ý tưởng lột chăn màn ra đi giặt cả (trong suốt cả năm luôn).
Còn việc khâu phá thì đại bái phục anh Tuyển, cái này thì cam đoan trăm phần trăm các cô gái ở lớp còn khuya mới bằng. Trình độ của anh em chỉ đủ khâu lại gấu quần, hoặc tuột chỉ mà thôi, còn với anh Tuyển thì nó là muỗi, các loại kĩ thuật may "can lật, can lật đè, hay viền mép..." anh Tuyển đều may ngon ơ mà còn rất đẹp. Ngoài ra còn đan được mũ len nữa, rất đẹp đấy (không đùa đâu). Cái áo bị thủng một lỗ, chỉ bằng kim chỉ Tuyển có thể biến nó thành một quả bóng xinh xinh trông giống như thật. Riêng khoản này thì thật sự kính nể anh (Cái này Trần Văn Bạch cũng có tài, nhưng mới xem Trần Văn Bạch may vỏ gối bằng máy, chứ bằng tay thì chưa).
Tuy nhiên không ai sướng cả đời được, cũng chính vì ông Tuyển mà cả phòng mang một tội tày trời (mà bị oan mới đau), giờ vẫn chưa giải được.
Số là đang đêm hôm khuya khoắt ngồi học bài - khoảng 12h gì đó, tự dưng ông Tuyển nổi máu hào kiệt...luyện võ, không biết tậu đâu được bộ côn nhị khúc dấu trong hòm giờ mới lôi ra. Anh em thấy hay kéo nhau ra sân xem, Tuyển mặc độc chiếc quần đùi, mình trần trùng trục múa côn nhị khúc lúc trên lúc dưới vù vù - anh em mắt tròn mắt dẹt hết sảy ngạc nhiên và thán phục. Tuy nhiên đên bài múa vòng từ trước ra sau từ sau ra trước (thực ra là nó có tên nhưng mình ko phải con nhà võ nên ko nhớ) thì Tuyển ta múa hăng quá, xử lí không kịp nên tự nện vào lưng mình một nhát đánh "hự"- đau ngọng hết cả mồm.
Anh em nhịn không nổi tựa vào tường bò lăn bò càng ra cười, nhưng khổ nỗi vì đêm khuya quá, không dám cười to phải nén lại cười rich rích thôi. Thế là sinh chuyện...
Đang khoái chí thì nghe cửa nhà hàng xóm mở rèn rẹt, em hàng xóm bước ra với khuôn mặt đầy giận dữ với đôi mắt hình viên đạn: "Các anh rình ngó gì nhà em?, Không biết xấu hổ à?". Mấy thằng mới chỉ kịp "Ơ ơ.." chưa kịp nói gì thì em đã đóng cửa cái rầm. Cha mẹ ơi, oan quá, té ra ba thằng mải xem , lúc cười tựa lưng vào cửa sổ nhà em ấy mà không để ý, thành thử tình ngay lí gian - không biết cãi kiểu gì. Thôi đành thất thểu vào nhà đóng cửa đi ngủ, vừa ngủ vừa tức,lầm bầm chửi ông Tuyên cả đêm, không dưng lại giở chứng võ vẽ.
Sau chuyện đó, mặt em hàng xóm cứ lạnh tanh - thất ghét quá nên cũng không giải thích gì nữa. Thời gian sau thì em chuyển nhà, hi vọng không phải vì em ấy nghĩ có mấy ông hàng xóm củ bựa quá mà chuyển.
TB:
Nếu em hàng xóm dạo nọ có vô tình đọc được thì comment cho mấy dòng để giải nổi oan thế kỉ này nhé, mà ko cũng chẳng sao vì nhờ em mới có câu chuyện này để kể cho bạn bè nghe.
Thời gian ở trọ cùng Hoàng Tuyển ở sau HITC kể cũng sướng thật, rửa bát, khâu vá áo quần, đi chợ, giặt giũ chăn màn đều một tay Tuyển làm hết. Thực ra thì anh em trong phòng đều có phân công nhau trực nhật để làm những việc đó, nhưng được một thời gian thì Tuyển đều giành làm cả. Cũng bởi trong những chuyện đấy duy nhất Tuyển có quan điểm khác anh em, chắc không chịu nổi nên đành phải làm lấy vậy.
Thứ nhất là về việc rửa bát, ngoại trừ Tuyển ăn xong rửa bát luôn cả 3 thằng còn lại đều rửa bát trước khi ăn. Có nghĩa là ăn xong tấp hết vào chậu, để đấy đến bữa tiếp theo mới rửa rồi mang vào ăn. Được một thời gian thấy mùi ghê quá, ông Tuyển đành tự nguyện rửa hết.
Thứ hai là việc đi chợ, cứ đến phiên một trong 3 thằng còn lại là thể nào cũng đậu phụ kho thịt ba chỉ và rau muống luộc. Đã thế đắt rẻ chẳng bao giờ mặc cả, ông Tuyển ngán hội này quá cũng tự đi chợ nốt. (Thi thoảng hắn chán quá ko đi thì mới đến tay anh em)
Thứ ba là giặt chăn màn, cái này thì ngoại trừ Tuyển không ông nào có ý tưởng lột chăn màn ra đi giặt cả (trong suốt cả năm luôn).
Còn việc khâu phá thì đại bái phục anh Tuyển, cái này thì cam đoan trăm phần trăm các cô gái ở lớp còn khuya mới bằng. Trình độ của anh em chỉ đủ khâu lại gấu quần, hoặc tuột chỉ mà thôi, còn với anh Tuyển thì nó là muỗi, các loại kĩ thuật may "can lật, can lật đè, hay viền mép..." anh Tuyển đều may ngon ơ mà còn rất đẹp. Ngoài ra còn đan được mũ len nữa, rất đẹp đấy (không đùa đâu). Cái áo bị thủng một lỗ, chỉ bằng kim chỉ Tuyển có thể biến nó thành một quả bóng xinh xinh trông giống như thật. Riêng khoản này thì thật sự kính nể anh (Cái này Trần Văn Bạch cũng có tài, nhưng mới xem Trần Văn Bạch may vỏ gối bằng máy, chứ bằng tay thì chưa).
Tuy nhiên không ai sướng cả đời được, cũng chính vì ông Tuyển mà cả phòng mang một tội tày trời (mà bị oan mới đau), giờ vẫn chưa giải được.
Số là đang đêm hôm khuya khoắt ngồi học bài - khoảng 12h gì đó, tự dưng ông Tuyển nổi máu hào kiệt...luyện võ, không biết tậu đâu được bộ côn nhị khúc dấu trong hòm giờ mới lôi ra. Anh em thấy hay kéo nhau ra sân xem, Tuyển mặc độc chiếc quần đùi, mình trần trùng trục múa côn nhị khúc lúc trên lúc dưới vù vù - anh em mắt tròn mắt dẹt hết sảy ngạc nhiên và thán phục. Tuy nhiên đên bài múa vòng từ trước ra sau từ sau ra trước (thực ra là nó có tên nhưng mình ko phải con nhà võ nên ko nhớ) thì Tuyển ta múa hăng quá, xử lí không kịp nên tự nện vào lưng mình một nhát đánh "hự"- đau ngọng hết cả mồm.
Anh em nhịn không nổi tựa vào tường bò lăn bò càng ra cười, nhưng khổ nỗi vì đêm khuya quá, không dám cười to phải nén lại cười rich rích thôi. Thế là sinh chuyện...
Đang khoái chí thì nghe cửa nhà hàng xóm mở rèn rẹt, em hàng xóm bước ra với khuôn mặt đầy giận dữ với đôi mắt hình viên đạn: "Các anh rình ngó gì nhà em?, Không biết xấu hổ à?". Mấy thằng mới chỉ kịp "Ơ ơ.." chưa kịp nói gì thì em đã đóng cửa cái rầm. Cha mẹ ơi, oan quá, té ra ba thằng mải xem , lúc cười tựa lưng vào cửa sổ nhà em ấy mà không để ý, thành thử tình ngay lí gian - không biết cãi kiểu gì. Thôi đành thất thểu vào nhà đóng cửa đi ngủ, vừa ngủ vừa tức,lầm bầm chửi ông Tuyên cả đêm, không dưng lại giở chứng võ vẽ.
Sau chuyện đó, mặt em hàng xóm cứ lạnh tanh - thất ghét quá nên cũng không giải thích gì nữa. Thời gian sau thì em chuyển nhà, hi vọng không phải vì em ấy nghĩ có mấy ông hàng xóm củ bựa quá mà chuyển.
TB:
Nếu em hàng xóm dạo nọ có vô tình đọc được thì comment cho mấy dòng để giải nổi oan thế kỉ này nhé, mà ko cũng chẳng sao vì nhờ em mới có câu chuyện này để kể cho bạn bè nghe.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét